Mùa Đông Dài
Phan_33
Hà Tiêu cảm thấy có cái gì không đúng, cô buông tay ra, thở hổn hển nhìn Trình Miễn, mang theo âm thanh rung động hỏi "Sao vậy?"
Trả lời cô là âm anh “tách” một tiếng vang lên, đèn đầu giường được bật lên, Hà Tiêu không chịu nổi kích thích của ánh đèn, lấy mu bàn tay che lên mắt. Sau khi cô thích ứng thì chậm rãi mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt hơi ảo não. Giờ phút này, cô không còn để ý tới hành động mới vừa rồi của bản thân mà cảm thấy thẹn thùng nữa, chỉ lo lắng nhìn Trình Miễn, hỏi lại một lần nữa: "Sao vậy anh?"
Trình Miễn bày ra dáng vẻ không muốn nói, nhưng không chống lại được sự truy hỏi của Hà Tiêu, đành phải mơ hồ đáp trả: "Làm phản rồi."
Làm phản? Cái gì làm phản? Hà Tiêu không hiểu nổi, cho đến khi thấy hộp áo mưa phòng hộ ở trên tủ đầu giường kia, thì mới hiểu được. Cô không nhịn được, cười ra tiếng, suýt nữa thì đau đến sốc hông. Ai có thể nghĩ rằng, liên trưởng Trình vô cùng kiêu ngạo, thế mà suýt nữa thua bởi một cái mũ? Một lát sau, Hà Tiêu không cười nổi nữa, bởi vì rõ ràng Trình mỗ đã có chút thẹn quá hóa giận, cả người đè xuống, làm cho cô không rảnh mà cười nữa.
Mặc dù có một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy, nhưng lần đầu tiên so với tưởng tượng của Hà Tiêu còn đau hơn nhiều. Vậy mà người nào đó cũng không biết điều, còn giày vò cô hai lần, chọc cho cô suýt chút nữa thì bãi công không làm nữa. Sau khi kết thúc, Hà Tiêu đã mệt rã rời, ngã vào ngực của Trình Miễn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mà sau khi được như ý, Trình mỗ lại không ngủ được, thậm chí hơi kích động.
Một bên anh vừa vô ý thức dụ dỗ, vỗ về Hà Tiêu, đồng thời vừa cảm thán một câu ở trong đáy lòng: Mẹ nó, rốt cuộc anh phá trinh rồi.
Ngày hôm sau, Hà Tiêu dậy hơi trễ.
Trong nháy mắt mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng huýt sáo truyền đến từ phòng bếp, ngũ âm không hoàn chỉnh, cho thấy rõ ràng là âm thanh ngâm nga của Trình Miễn. Ban đầu, cô còn hơi hoảng hốt, cho đến khi khẽ di chuyển chân, bị cảm giác đau nhức toàn thân lay tỉnh, do đó Hà Tiêu cũng tỉnh táo hẳn.
Cô cắn răng, kêu to: "Trình Miễn!"
Liên trưởng Trình bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài, vui vẻ lên tiếng trả lời, thò đầu vào thăm dò, "Tiếu Tiếu, dậy rồi à? Dậy rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm đi, anh vừa mới làm xong ——"
Khi anh nhìn thấy sắc mặt của Hà Tiêu thì im bặt. Mặc dù dáng vẻ cô có vẻ đang tức giận, nhưng đỏ ửng trên mặt cũng không lừa được người, có chút tức giận, lại có chút thẹn thùng, nhìn cực kì mê người.
Trình Miễn đặt đĩa lên trên bàn ăn, đi vào phòng tắm, rồi nhanh chóng quay lại phòng ngủ. Hà Tiêu vừa mới khoác áo ngủ lên người một cách khó khăn, nhìn thấy khuôn mặt đang cười đến mức đáng đánh đòn của Trình Miễn, thì lại càng tức hơn. Cô duỗi bàn tay đẩy anh ra, run rẩy xỏ dép vào, muốn đứng lên, nhưng lại không có tí sức lực nào, bắp đùi không nhịn được run lên.
Trình Miễn thấy thế cũng không muốn cô tự làm khổ mình, trực tiếp bế bổng cô lên: "Muốn cậy mạnh à, em có sức không?"
Hà Tiêu muốn cắn anh một ngụm, cũng không nhìn xem phải trách ai đây?
Lúc này, Trình Miễn đã quên tối hôm qua bản thân nhếch nhác như thế nào rồi, cười híp mắt hôn cô, chiếm đủ tiện nghi, mới đưa thả cô vào trong bồn tắm đã chứa đầy nước nóng. Anh khom lưng vuốt ve mái tóc dài của Hà Tiêu: "Tắm qua một chút đi, đừng ngâm nước lâu quá, tắm xong thì gọi anh?"
Hà Tiêu quay mặt đi, không thèm để ý đến anh, nhưng Trình Miễn biết thái độ này của cô đồng nghĩa với đồng ý. Nhướng nhướng mày, anh xoay người đi vào phòng ngủ, lấy quần áo cho Hà Tiêu tắm rửa.
Lăn qua lăn lại một lúc nữa, ăn xong điểm tâm thì đã gần mười giờ. Buổi chiều, trong liên còn tổ chức một buổi họp, Trình Miễn không thể không quay về.
Trước khi đi, anh và Hà Tiêu đổi giường đệm, để cho cô có thể thoải mái dễ chịu ngủ bù. Sau khi giặt xong một chậu quần áo to, anh hâm lại cơm một lần nữa, chỉ chờ sau khi Hà Tiêu rời giường có thể ăn. Sau khi làm xong tất cả, Trình Miễn rất có cảm giác thành công, cái này không giống với cảm giác thắng lợi khi anh tham gia quân diễn, mà tương đương với chiến thắng trên chiến trường, có ý nghĩa hơn trước rất nhiều.
"Trình Miễn?"
Mặc quần áo tử tế, lúc chuẩn bị đi, Trình Miễn nghe thấy Hà Tiêu cúi đầu gọi anh. Anh cúi xuống, đi đến bên giường, nhìn cô: "Sao vậy?"
[Các bạn đang đọc truyện tại DĐ LQĐ]
"Đi đường cẩn thận nhé." Cô nhỏ giọng dặn dò, âm thanh có chút mềm dẻo.
"Anh biết rồi." Trình Miễn nở nụ cười, hôn lên trán của cô, "Ở nhà chú ý nghỉ ngơi, không lâu nữa anh sẽ xin nghỉ phép về thăm người thân, rồi về với em."
Hà Tiêu cọ cọ ống tay áo của anh, nhớ tới cái gì đó, rồi cô nói: "Đúng rồi, có thời gian thì gọi Từ Nghi đến nhà ăn bữa cơm nhé."
Từ "nhà” này, khiến liên trưởng Trình rất thoải mái. Anh nói: "Để sau một khoảng thời gian ngắn nữa đi, hai ngày nay, chỉ đạo viên đi nhận binh rồi, bận rộn lắm."
"Nhận binh?"
"Ừ, đi Tứ Xuyên."
Tứ Xuyên? Hà Tiêu chợt ngẩn ra, rồi vô cùng vui vẻ: "Nói như vậy, có thể anh ấy đã gặp Điềm Điềm rồi nhỉ ?"
Trình Miễn đưa mắt nhìn cô: "Cũng không phải là đến chỗ của cô ấy, về phần có thể gặp nhau hay không, phải xem bản lĩnh của Từ Nghi."
Trong lòng Hà Tiêu còn nói sao có thể không gặp, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy thật sự có khả năng này. Chử Điềm người này, mặc dù nhìn qua thì giống một cô gái không có nguyên tắc, không tim không phổi, nhưng nếu thật sự đưa ra quyết định, chỉ sợ cũng không dễ dàng hồi tâm chuyển ý. Chỉ mong hai người không ồn ào đến mức bế tắc.
Liên trưởng Trình hơi tổn thương: "Tại sao không thấy em lo lắng chuyện của chúng ta nhỉ, nếu không thì anh đã cầm giấy chứng nhận* từ lâu rồi."
*giấy chứng nhận kết hôn :D
Hà Tiêu trừng mắt nhìn anh, vô tâm bĩu môi, nhìn cực kỳ vui vẻ.
Trình Miễn càng lúc càng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
Kết hôn! Bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn lại! Phải kết hôn thôi!
Hết Chương 51
Chương 52
Edit by Mạn Nhi
Đả tự: webtruyen.com
Thứ hai khi đi làm, Hà Tiêu nhận được điện thoại của Chử Điềm từ gọi từ quê tới. Mặc dù ngăn cách bởi điện thoại, nhưng cô cũng có thể nghe thấy giọng mũi khản đặc của Chử Điềm, vội hỏi: "Khóc à?"
"Không có." Giọng nói giả vờ vui vẻ truyền đến,"Hai ngày nay nhiệt độ ở Tứ Xuyên hạ xuống, hơi bị cảm cúm."
Hà Tiêu vẫn có phần không yên lòng: "Tình hình của bác gái như thế nào rồi? Nếu mà thật sự tệ quá thì đến thành phố B kiểm tra đi, đừng kéo dài nữa."
"Không cần đâu." Chử Điềm nói,"Cũng không phải chưa từng khuyên bà, mà tại mẹ mình quá cứng rắn, bà không muốn rời quê đi đến thành phố B xa như vậy. Hơn nữa, hai ngày nay, tình huống của bà cũng không tệ lắm, để sau hãy nói vậy."
Hà Tiêu ừ một tiếng.
Sau khi im lặng một lúc, Chử Điềm nhỏ giọng than: "Tiếu Tiếu, mình gọi điện thoại, muốn nói cho cậu một chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
"Mình ——" Chử Điềm hơi do dự, giống như đang châm chước xem nên nói như thế nào, "Mình muốn kết hôn."
Nghe xong tin tức đó, Hà Tiêu vừa mới uống nước vào trong miệng thì bị sặc, ho khan mất một lúc lâu, mới trả lời điện thoại: "Cậu xác định không phải đang nói đùa? Kết hôn hả?"
Giống như đã đoán được phản ứng này của cô từ trước, Chử Điềm khẽ cười: "Việc đại sự của đời người sao mình có thể đùa giỡn với cậu được, thật đó Tiếu Tiếu, mình muốn kết hôn, dự định hai tháng nữa."--editor://Mạn Nhi--D*Đ*L*Q*Đ
Hà Tiêu hơi hé miệng, không biết nên nói gì, thật lâu sau mới hỏi cô: "Điềm Điềm, Từ Nghi đến Tứ Xuyên nhận binh rồi, cậu gặp anh ấy chưa?"
"Gặp rồi." Tạm dừng lại, Chử Điềm nói tiếp, "Không gặp anh ấy, thì mình gả cho ai?"
Lần này thì Hà Tiêu hoàn toàn bối rối, mặc dù cô chân thành hi vọng hai người này có thể ở cùng nhau. Nhưng khi tin tức này đến quá đột ngột, có lẽ cô phải mất một lúc để tiêu hóa.
" Xảy ra chuyện gì vậy?"--editor://Mạn Nhi--D*Đ*L*Q*Đ
"Thật ra thì —— mình cũng không biết nói như thế nào cho rõ ràng." Nhớ lại,tại giây phút gặp Từ Nghi trong bệnh viện, Chử Điềm vẫn còn hơi ngỡ ngàng, nhưng khuôn mặt của cô nhanh chóng giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Anh ấy cầu hôn với mình, cầu hôn chân thành như vậy, nên mình mềm lòng, rồi đồng ý chứ sao."
Hà Tiêu nghĩ đây được coi là đáp án gì vậy?
Cúp điện thoại, sau đó Hà Tiêu sững sờ mất mười phút, rồi nhanh chóng kể cho Trình Miễn. Trình Miễn nghe xong cũng không quá kinh ngạc, chỉ cười nói: "Từ Nghi, cậu ta ấy à, có đôi khi thật sự nằm ngoài dự đoán."
"Có cái gì nằm ngoài dự đoán?" Giọng nói của Hà Tiêu hơi gấp gáp, "Trước kia, Từ Nghi còn cự tuyệt người ta đến ngàn dặm, sao lúc này lại đột nhiên nói muốn kết hôn?"
Trình Miễn nhỏ giọng trấn an: "Mặc dù anh cũng không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ cái gì, nhưng anh có thể đảm bảo với em, Từ Nghi không phải người không chịu trách nhiệm, nếu cậu ấy quyết định kết hôn, thì chắc chắn sẽ chăm sóc Chử Điềm thật tốt."
Hà Tiêu vẫn hơi lo lắng cho Chử Điềm. Cũng không phải cô nghi ngờ nhân phẩm của Từ Nghi, mà sợ ở phương diện tình cảm, anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt, rồi sẽ vô tình làm Chử Điềm tổn thương, dù sao thì kết hôn cũng không giống với hẹn hò, đây chính là chuyện cả đời.--editor://Mạn Nhi--
"Tốt lắm, Tiếu Tiếu." Trình Miễn cắt ngang suy nghĩ của cô, "Như vậy cũng tốt, nói không chừng ngày cưới của chúng ta còn có thể chọn cùng một ngày."
Hà Tiêu tạm thời bị anh dời sự chú ý đi, cô nhìn ánh mặt trời đang chiếu xuống ở ngoài cửa sổ, nửa nghi ngờ, nửa đùa giỡn hỏi ngược lại: "Anh chắc chắn chứ, trong vòng hai tháng có thể giải quyết cha mẹ của em à?"
". . . . . ." Trình Miễn cắn chặt răng hàm, hít thở sâu, trả cho cô ba chữ: "Chờ xem!"
Hà Tiêu cười cười rồi cúp máy, khóe miệng, đuôi mắt đều không che giấu được ngọt ngào. Nhớ tới Chử Điềm, cô lo lắng thở dài, đường là mình chọn, cô cũng chỉ có thể mong cho cô ấy hạnh phúc.
Đến người lúc nào cũng không bị nhiễm thất tình lục dục chỉ đạo viên Từ cũng bắt đầu tính chuyện kết hôn rồi, ngoài miệng thì Trình Miễn không chịu thừa nhận, nhưng cũng bắt đầu có chút sốt ruột rồi. Theo lý thuyết, nếu cứ kiên quyết kết hôn cũng không phải là không thể. Dù sao đi nữa, anh và Hà Tiêu đều anh tình tôi nguyện, nhưng mà hai người lại là người có quan niệm gia đình rất nặng, cả đời chỉ có một lần kết hôn, dĩ nhiên bọn họ muốn cả hai bên cha mẹ đều tán thành và chân thành chúc phúc, Ngày kết hôn, cũng hi vọng bọn họ đều có mặt ở đó.
Giáo sư Triệu cũng không nhịn được nữa, đưa cho con trai một cách: "Nếu không thì như vậy đi, bảo Tiếu Tiếu tìm cơ hội mời vợ chồng lão Hà ra ngoài, hai gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm?"
Lời này vừa nói ra, Trình Kiến Minh không tán thành đầu tiên: "Như vậy không tốt đâu." Ông nói tiếp, "Tôi sẽ nói chuyện với lão Hà, đừng làm khó con gái nhà người ta. Chủ yếu là người nhà của lão Hà ấy, tính tình mạnh mẽ hơn, nếu thật muốn hai gia đình ngồi chung một chỗ, ở trên bàn cơm nói chuyện này, e rằng lại khiến bà ấy cảm thấy chúng ta đang ép buộc bọn họ."
"Vậy ông nói làm sao bây giờ?" Giáo sư Triệu gấp đến mức mắt kính từ trên sống mũi tuột xuống. Cũng không phải bởi vì con trai, đàn ông mà mà, ba mươi tuổi kết hôn cũng không tính là muộn. Là bà lo lắng cho Hà Tiêu, sợ lại xảy ra biến cố gì, một cô gái tốt như vậy sẽ bị người khác cưới mất.
Trình Kiến Minh cũng không có gì cách tốt, ông dùng ánh mắt không chịu thua kém nhìn con trai: "Để Trình Miễn tự mình suy nghĩ đi, lớn như thế rồi, cũng không thuyết phục được cha mẹ vợ, còn nói gì đến chuyện mang binh đánh giặc?"
Giáo sư Triệu cười giễu cợt ông: "Không biết giống ai, năm đó nếu không phải tôi kiên trì không phải ông thì không gả, nói không chừng đến bây giờ ông cũng chưa có vợ ấy chứ !"
Ở trước mặt con trai mà bị vợ không lưu tình chút nào mà trách mắng, Trình Kiến Minh cũng thấy thật mất mặt, anh giả vờ hắng giọng, ho khan hai tiếng, ý là nhắc nhở vợ mình nên có chừng có mực.
Trình Miễn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa sửa chữa kế hoạch huấn luyện, vừa nghe hai người nói chuyện, sau khi nghe vậy, không thể nín được mà cười cười, đưa tay ra ra hiệu ngừng chiến.
"Được rồi, hai người cũng đừng ầm ĩ nữa, chuyện của con tự mình xem xét rồi giải quyết, sẽ không làm mất con dâu của hai người đâu."
Vừa nói như vậy, nhưng khi thật sự hành động, vẫn có chút không biết nên làm thế nào. Trước không nói, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng được bà Điền Anh chào đón, huấn luyện dã ngoại vừa bắt đầu, thời gian để anh đến thăm nhà để nếm mùi thất bại cũng không có. So sánh ra, Hà Tiêu còn bình tĩnh hơn nhiều, cô nói với Trình Miễn: Đừng nóng nảy.
Liên trưởng Trình vuốt vuốt mái tóc húi cua của mình, không biết làm thế nào: "Bây giờ em chỉ xem náo nhiệt thôi hả?"
Hà Tiêu đang bận sửa chữa báo cáo tổng kết hàng năm, vốn đang không để ý mà nói chuyện điện thoại, vừa nghe ở bên kia anh đang cắn răng nghiến lợi, không nhịn được mà nở nụ cười.
EDITOR: Mạn Nhi
"Trình Miễn." Cô gọi tên của anh, "Lão Hà nói, bảo anh đến nhà em ăn bữa cơm, anh có đi hay không?"
Đi! Đương nhiên là muốn đi rồi!
Trình Miễn kìm nén hưng phấn xuống, hỏi: "Lúc nào?"
Bây giờ không nói cô xem náo nhiệt nữa à? Hà Tiêu hừ một tiếng, nói: "Xem thời gian của anh đi, ba em thì lúc nào cũng có thể."
Cúp điện thoại, Trình Miễn vui mừng đến mức hơi choáng váng.
Nghe cha mẹ nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy, đối với tính tình của nhạc phụ tương lai, anh hoàn toàn hiểu được. Nếu không có mẹ của Hà Tiêu đồng ý, sợ là ông ấy sẽ không chủ động đề xuất để anh đến. Cho dù là không có, vậy anh cũng có thể chuẩn bị tốt cách đối phó.
Nghĩ như vậy, sức lực dưới chân Trình Miễn càng mạnh hơn.
Huấn luyện dã ngoại mỗi năm một lần, tùy lúc mà tổ chức, lần này không giống năm ngoái chạy đến chỗ xa như vậy, mà là địa điểm huấn luyện dã ngoại ở ngọn núi Đông Giao gần đây trong thành phố B, trong hai tuần lễ. Hà Tiêu ở bên này, sau khi kết thúc công việc bận rộn, bắt đầu làm thủ tục điều chuyển, chuẩn bị đến đơn vị khác để nhậm chức. Trước đó, Hà Tiêu luôn tâm tâm niệm niệm* nghỉ việc, thứ nhất bởi vì chuyện của trưởng phòng Lưu, thứ hai là bởi vì cô thực sự không thích công việc hiện tại. Khi cô nói suy nghĩ của mình cho trưởng phòng hành chính, thì bị cười là quá ngốc.
* Tâm tâm niệm niệm: luôn luôn tập trung nghĩ để làm một việc nào đó.
Dù sao, nền tảng của trung tâm quản lý cũng là đơn vị sự nghiệp, tiền lương và tiền lương hưu đều được bảo đảm, chẳng có ai lại đi từ chức? Hơn nữa, chọn ngay lúc này mà từ chức, nói không chừng sẽ làm một số người trong trung tâm không rõ nguyên nhân nói cô chột dạ, đối với danh tiếng cá nhân của cô cũng không tốt. Còn không bằng lợi dụng quan hệ của Trưởng phòng Lưu và chủ nhiệm Trương, để thuyên chuyển đến đơn vị khác.
Hà Tiêu cân nhắc mất mấy ngày, cảm thấy lời nói của trưởng phòng cũng có đạo lý. Cô đề xuất yêu cầu thuyên chuyển với chủ nhiệm Trương, người này bày ra bộ dáng chỉ mong sao cô nhanh chóng mà rời đi, vội vàng làm thủ tục cho cô, hơn nữa còn dựa vào quan hệ của bản thân anh ta trong trung tâm, chuyển cô đến chỗ làm cách nhà rất gần, lại là một đơn vị vô cùng nhàn hạ. Hà Tiêu hiểu ý tứ của anh ta, anh ta không chỉ hi vọng cô rời đi, còn đồng thời ám chỉ cô phải giữ mồm giữ miệng, nói ra không chỉ có hại với mình mà còn với người khác.
Hà Tiêu cảm thấy thật nực cười, chuyện bẩn thỉu như vậy, chỉ nghĩ đến cô đã cảm thấy vô cùng ghê tởm, làm sao phải chủ động nói ra?
Sau khi thuyên chuyển công tác, thời gian rảnh của Hà Tiêu nhiều hơn. Nhưng bởi vì giúp một bạn học chuẩn bị kế hoạch mở một công ty quảng cáo, cho nên cũng hết sức bận rộn, số lần về nhà so với trước kia cũng ít hơn, dẫn đến việc bà Điền vô cùng bất mãn, hai ba ngày lại có một cuộc điện thoại thúc giục, bảo cô tranh thủ thời gian mà về nhà.
Hôm nay là Chủ nhật, Hà Tiêu còn chưa thức dậy, điện thoại di động đã vang lên, là nhạc chuông dành riêng cho bà Điền. Mỗi chủ nhật, bà Điền gọi đến cũng chỉ vì một việc, Hà Tiêu ngồi dựa ở trên giường, cũng không tiếp. Nhưng không nghĩ đến, chuông điện thoại di động lại kiên nhẫn vang lên một lần nữa, Hà Tiêu đành phải bắt máy.
Sau khi nhận điện, người ở đầu kia cũng không nói lời nào, chỉ loáng thoáng có tiếng khóc lóc nỉ non. Bất chợt, Hà Tiêu có dự cảm xấu, nắm chặt điện thoại di động, rồi hỏi: "Mẹ à, sao vậy?"
Hình như bà Điền Anh đã trở lại bình thường, dùng giọng nói mang theo nồng đậm giọng mũi nhấn mạnh: "Tiếu Tiếu, ba con ngã bệnh rồi, con nhanh đến đây đi."
Hà Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc "oanh" một tiếng, rồi cái gì cũng không nghe rõ nữa. Ly thủy tinh thường dùng để uống nước vào mỗi sáng sau khi rời giường từ trong tay trượt xuống, Hà Tiêu cũng không kịp dọn dẹp mảnh vỡ trên đất, tùy tiện khoác một bộ quần áo lên, rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Khi Hà Tiêu chạy đến bệnh viện, lão Hà đã ra khỏi phòng cấp cứu, đang nằm trên giường trong phòng bệnh. Mẹ Điền Anh đang ở bên cạnh giường, Lỗi Lạc và Đồ Hiểu cũng ở đây.
Lòng của Hà Tiêu tạm thời buông xuống một nửa, cô cố gắng khiến bản thân trấn định lại, đi đến nhìn cha mình, chỉ thấy hai mắt của ông khép chặt, sắc mặt hơi tái nhợt. Cô không nén nổi đau lòng, quay đầu hỏi Lỗi Lạc và Đồ Hiểu: "Có chuyện gì xảy ra với ba em vậy?"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Đồ Hiểu lớn tuổi hơn một chút mở miệng: "Đừng quấy rầy Hà thúc thúc nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói."
Trong phòng làm việc, khuôn mặt Hà Tiêu lo sợ không yên nhìn Đồ Hiểu: "Chị dâu, ba em, rốt cuộc ông ấy sao vậy?"
Đồ Hiểu đưa cho cô một tấm phim chụp X-quang, nghĩ đến có thể cô xem sẽ không hiểu, nên nói tiếp: " Thật ra thì tối hôm qua, Hà thúc thúc đã được đưa đến, đột nhiên té xỉu, rồi hôn mê bất tỉnh. Vốn định gọi điện thoại cho em từ lâu rồi, nhưng dì Điền không đồng ý, nói là bà trông được, nên chịu đựng cả một đêm. Nhưng khi nhìn thấy cuộn phim chụp CT*, thì dì Điền mới hoảng hốt, nên mới gọi em đến đây."
*Chụp CT: CT là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Computed Tomography (Computerized Tomography). Chụp CT có nghĩa là chụp quét cắt lớp điện toán, thường được gọi tắt là chụp CT hay chụp CT scan.
Đây là phương pháp chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia x để tạo nên các bức ảnh về mặt cắt các bộ phận trên cơ thể.
Hà Tiêu trong chốc lát không hiểu nổi: "Tối hôm qua —— thì té xỉu?" Thấy Đồ Hiểu gật đầu, cô không nhịn được mà hỏi tiếp, "Kết quả kiểm tra như thế nào ạ?"
Hiếm khi thấy Đồ Hiểu hơi do dự, dưới sự thúc giục của Hà Tiêu, mới nói: "U não."
Đột nhiên, hô hấp giống như bị rút sạch sành sanh, Hà Tiêu cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hơi đứng không vững. Nếu không phải hai tay đang vịn vào bàn, có khả năng cô đã ngã quỵ trên mặt đất.
Đồ Hiểu vội đi lên vài được, vững vàng đỡ lấy cô: "Đừng hoảng hốt, bây giờ còn chưa xác định được là lành hay ác tính, cho dù là ác tính, cũng không phải là thời điểm xâu nhất."
Nước mắt của Hà Tiêu thoáng ngưng tụ, cô không muốn mềm yếu, nhưng cuối cùng lại bị sợ hãi trong lòng giành chiến thắng.
Đồ Hiểu nhỏ giọng than thở, đưa cho cô tờ khăn giấy.
Hà Tiêu nắm chặt trong tay, một lát sau, nước mắt mới dừng được. Cô khàn giọng hỏi: "Lúc nào thì có thể xác định?"
"Còn phải làm kiểm tra, chờ đợi thêm một chút đi."
Chờ đợi.
Hà Tiêu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng bỏng lại lặng yên chảy xuống không một tiếng động.
Hết Chương 52
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian